o_|♥|_ (¯`°·.Bishounen Academy.·°´¯)_|♥|_o
[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Thciel34[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Thciel13[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Thciel4
~Chào mừng các bạn đến với BishounenFC~
o_|♥|_ (¯`°·.Bishounen Academy.·°´¯)_|♥|_o
[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Thciel34[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Thciel13[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Thciel4
~Chào mừng các bạn đến với BishounenFC~
o_|♥|_ (¯`°·.Bishounen Academy.·°´¯)_|♥|_o
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

o_|♥|_ (¯`°·.Bishounen Academy.·°´¯)_|♥|_o

Tôn vinh các anh main char của A - M
 
Trang Chính[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. EmptyLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon.Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Nov 24, 2011 10:56 am
chill_olite
chill_olite
Watashi wa...
Watashi wa...
Tài Sản của chill_olite
Nhà trẻ của tôi.
Nhà trẻ:

Tổng số bài gửi : 46

SP : 52

Join date : 06/11/2011

Age : 27

Đến từ : ....Thiên Đường....


[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Vide

Bài gửiTiêu đề: [oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon.
https://bishounenfc.forumvi.com

Cras Numquan Scrire…Doremon


[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. Fanficcrasnumquanscired


info~:


Dành tặng cho câu reply số 7 trong thớt kỳ 6 của bạn Zunoyui @ MonFC.vnsharing.net [oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. 09

Bản quyền 100% Bút chì aka chill~ [oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon. 111
----------------------------------

Chuyện kể bắt đầu từ một ngày của mùa hè.
Hầu như mọi người ai cũng vui vẻ nô đùa và tắm nắng ở bãi biển.
Thế nhưng có một nhóm bạn đã thay chuyến đi tắm biển bằng một chuyến đi đến Pháp, nguyên do là từ một lá thư viết tay được gửi đến nhà Nobita:

“Cras Numquan Scire,
Chân trời và mây mù đang chờ phía trước.
Mệnh danh là thần nhưng thực chất chỉ là một không gian trống rỗng,
Vô tận.
Đau xót cho ai phải làm bạn bè của ngươi.
Hỡi loài sinh vật lạ kỳ,
Hãy hát vang je t’aime !
Mang đến kỷ nguyên mới,
Và biến nơi này thành vườn địa đàng,
Hãy chôn đi trái tim còn đang đập của một cô gái còn sống,
Hãy mang nó đi dân hiến cho khúc ca mùa đông.”

Doremon, Nobita, Xuka, Chaien, Xeko – một nhóm năm người đã theo cánh cửa thời gian đi hết nửa vòng trái đất và đến đất nước lãng mạn mùa đông – Pháp quốc. Cả nhóm đã đến Paris, nơi lá thư này được gửi đi.
Tuy nhiên lá thư lại không đề tên người gửi và đường bưu điện cũng chẳng phải là đường bưu điện của quốc gia, ký hiệu đầu lâu và cánh bướm đen này tuyệt đối là của một tổ chức bí mật nào đó. Vả lại lời lẽ trong thư nghe có vẻ nguy hiểm, nhất là câu:

“Và biến nơi này thành vườn địa đàng,
Hãy chôn đi trái tim còn đang đập của một cô gái còn sống,
Đem nó dân hiến cho khúc ca mùa đông.”

Điều đó tựa như là…chuyện một cô gái bị mổ lấy trái tim và bị chôn xuống đáy mồ của một khu vườn nào đó vào ngày mùa đông tháng 12 này. Tính Nobita sợ sệt, thế nhưng vẫn dũng cảm đi cùng mọi người. Doremon lại chẳng hề sợ sệt, cứ thế tiến lên. Xuka dịu dàng đem theo trà nước cho mọi người. Còn chaien và xeko thì hầu như chỉ toàn…phá.
Tiến đến Paris, đội quân 5 người chia thành ba ngã. Xeko và chaien đến Effeil, Xuka và Nobita đến quán caffe cổ điển trên con đường gần đó. Doremon phụ trách mướn phòng khách sạn cho mọi người. Chỉ bởi vì ở Paris, đất cũng chật và người cũng đông như Nhật Bản thế nên không thể dùng bảo bối để làm phòng được vì sẽ bị cảnh sát bắt bởi tội chiếm đất bất hợp pháp.

Nobita cùng với Xuka đi đến một tiệm caffee kiểu cổ điển trên một con đường gần tháp Effeil. Đột nhiên Xuka muốn đi tham quan quanh khuôn viên của quán. Đột nhiên cô phát hiện ra, có một cuốn sách dính đầy máu trong một góc vườn cây của quán Caffee nọ. Nó được giấu kỹ bằng một lớp lá giả vô cùng tinh vi. Nhưng cạnh của quyển sách không nhọn, nó chỉ vừa tròn để không cứa đứt tay người đọc, làm sao có thể dùng nó để giết người được nhỉ?
Mở quyển sách ra, Nobita và cô nhìn thấy có một mảnh giấy bên trong. Mảnh giấy cảnh báo chủ nhân của quyển sách này chết vì một loại vi khuẩn mới vừa đột nhập vào thành phố. Tên của loại vi khuẩn đó là Cras. Xuka bất chợt nhìn thấy một dòng chữ ẩn ý trong quyển sách và được đánh dấu bằng ký hiệu đặc biệt và bổng cô chợt hiểu ra được một số chuyện.

Chaien và Xeko được phân công đến tháp Effeil, tất nhiên bọn họ cũng chỉ toàn quậy phá và chạy vòng vòng tầng tham quan của tháp. Tuy nhiên do vấp phải chiếc ống nhòm lớn, Chaien ngã vào một người thanh niên đẹp trai, ăn mặc lịch sự, nho nhã và sang trọng. Chàng trai khoảng 22 tuổi, tóc đen và mắt có một màu đỏ nâu sậm thuần khiết. Chàng trai dìu Chaien đứng dậy và hỏi:

_ Cậu bé, không sao chứ?

Cũng may từ lúc bắt đầu đi, cả bọn đã được ăn bánh mì phiên dịch do Doremon phân phát vì thế mà có thể may mắn trả lời được chàng trai nọ. Chaien lanh trí trả lời ngay:

_Vâng cảm ơn anh, chúng em không sao ạ!

_Mà có thể cho chúng em biết tên anh được không? – Xeko tiếp lời.

_Anh là Erics, Erics von Ludowing. Gặp nhau hôm nay cũng coi như là có duyên, nếu các em rãnh, thứ 7 này anh mời hai đứa đi uống caffee cappuchino nhé ?! – chàng trai đưa tay ra như muốn bắt tay với họ.

_Cảm ơn anh! – Xeko và Chaien đồng thanh đáp, hai cậu đưa tay nắm lấy bàn tay lịch lãm kia.

Sau đó bọn họ nhờ chàng trai đưa đến địa chỉ khách sạn mà Doremon đã mướn. Tại đây, ngay khách sạn mémoire des démons này, một khách sạn hoa lệ vừa mới mở ở khu phía đông thành phố paris, bao bọc xung quanh là vườn hoa oải hương ngạt ngào Chaien, xeko, Doremon hội tụ.

_Ơ, nhóm Nobita và Xuka đâu rồi ? – Chaien hỏi.

_Chắc là bọn nó đi quán caffee chưa về chứ gì ! – Xeko đáp trả.

Khuôn mặt Doremon nghiêm nghị như đoán biết được điều gì, cậu bèn nói :

_Chỉ sợ điềm xui lại đến mà không báo trước. À, còn anh này là... ?

_Là anh Erics, Erics von Ludowing. Chúng tớ mới gặp được anh ấy trên tháp Effeil vừa nãy – Chaien đáp.

_Ừ, chào mọi người. Em là bạn của Xeko và Chaien phải không ?

_Vâng – Doremon đáp.

_Thế cả bọn đi có nhiêu đây thôi à, buồn nhỉ ?

_Không ạ, thật ra còn....

<<bịch, bịch>>

Đột nhiên cả bọn nghe thấy tiếng chạy đang tiến đến ngày một gần, tiếng chân đang chạy đến với một nỗi sợ kinh khủng, lấn át cả mùi của hoa oải hương đang độ toả ngập tràn. Quay người lại cả bọn và chàng trai nhìn thấy...Nobita. Cậu đang hớt hải chạy về đến không kịp thở, không kịp nói năng gì cả.

<<hộc>>

Tiếng thở khá khó khăn của Nobita làm cả bọn lo lắng. Xeko chậm chậm hỏi :

_Xu...Xuka đi với cậu mà phải không ? cậu ấy đâu ?

_Cô ấy đã biến mất !!!

_Tại sao lại như thế ?!! – Xeko, Chaien với vẻ mặt căng thẳng liền nói.

_Quả nhiên là... – Doremon khẽ nói.

_Hay là em ấy gặp một thứ gì đó mê quá nên rong chơi thì sao, hoặc có thể người nhà em ấy bay qua đây để cùng đi du lịch vì không yên tâm để em ấy đi chung với toàn các bạn nam chăng ?! – Erics nhanh nhảu nói.

Cả bọn đều lo lắng và để tâm đến lời nói ấy, mặc nhiên cho dù có hỏi thế nào Doremon cũng chẳng nói gì. Cậu cần giữ một bí mật nào đó ở thành phố hoa lệ này chăng? Sau đó Nobita kể cậu cùng đi với Xuka đến quán caffee ROS3 trên một con đường gần tháp Effeil để dò la xem có được tin tức gì không. Đang uống caffee thì Xuka nói muốn đi tham quan cảnh đẹp của khuôn viên quán. Xuka rảo bước đi nhanh đến chỗ bồn cây của khu vườn để ngắm một loài hoa màu đỏ, nhưng tình cờ lại tìm thấy được một quyển sách nói về vi khuẩn dính đầy máu. Bên trong quyển sách có một mảnh giấy cảnh báo về loại vi khuẩn đã hại chết chủ nhân của quyển sách, vi khuẩn có tên là Cras. Nobita nói cậu vừa cầm cuốn sách lên thì Xuka đã bỏ đi đâu,thế nhưng tìm đến mấy giờ đồng hồ sau vẫn không thấy Xuka, cậu hớt hải chạy về khi thấy dải đăng-ten màu hồng có thêu chữ ka trong tiếng nhật mà hôm nay xuka trang trí trên tóc đang dính đầy máu và phất phơ trên một nhánh cây anh đào gần đấy, màu hoa gần như tịp màu với dải đăng-ten. Máu chỉ dính một tí, nhưng lại không đông và cứ nhỏ giọt xuống nền đất. Thế nhưng chẳng thấy ai để ý đến nó thậm chí là phát hiện rằng có nó ở đấy. Chính cây anh đào nở rộ trong mùa đông lạnh giá này đã là khó tin rồi huống gì lại nở ở đất nước này, thế nhưng lại chẳng ai để ý đến nó cả. Câu chuyện dần diễn biến và trở nên ngột ngạt đáng sợ.



Trời mới đó mà đã sập tối, chàng trai Erics tạm biệt mọi người để trở về. Ngày hôm sau, khi trời chỉ vừa mới hửng sáng, khi ấy là khoảng 4-5 giờ, bầu trời Paris vẫn còn đầy sương mù. Chaien đang định đi mua một cốc caffee sữa ở dưới sảnh khách sạn, nhưng đột nhiên cậu thấy như có một con muỗi đang cắn ở cổ mình, xoay người lại cậu phẩy mạnh tay qua cổ, thế nhưng sự nhói và đau đau ấy vẫn cứ dai dẳng.

Khi về Chaien lẻn lên phòng để uống caffee sữa một mình, vì vốn bản tính tham ăn Chaien vui vẻ quên đi vết đau nhói lúc nãy mà uống ly caffee sữa thật ngon lành, rồi cậu ngủ lại một lát. Một lúc sau khoảng 6 giờ sáng, Doremon cùng Xeko, Chaien, Nobita ăn sáng ở sảnh khách sạn. Không khí có vẻ ngột ngạt khi cả bọn đang thiếu mất một thành viên khi đang đi chơi cùng nhau. Căn phòng của Xuka bỏ trống vì người vốn dĩ ở đó đã mất tích khi đang đi uống caffee trên đường truy tìm tin tức. Không khí tĩnh mịch do mỗi người tạo ra càng làm cho cảnh vật buồn hơn bao giờ hết. Bất chợt điện thoại di động mới mua của Xeko reo lên.

<<<Ring, ring!!!>>>

Cả bọn dường như đang nín thở để nghe một điều gì đó. Doremon nhanh chóng tính tiền trong sự yên lặng và kéo cả bọn đến góc cầu thang bộ được mạ bạc trắng loá. Bật điện thoại lên, Xeko nhận được một cuộc gọi từ một nhân viên quản lý phòng của khách sạn, ông ta hỏi:

_Xin lỗi quý vị, nhưng tôi muốn thông báo với quý vị là cần đưa cô gái trong phòng 213 này đến bệnh viện gấp. Mấy ngày trước các vị cùng cô gái này đến đây trong trạng thái còn khoẻ mạnh, nhưng theo tôi thấy thì hiện tại cô gái này đang bị chứng mất máu một cách nghiêm trọng. Tôi cần hỏi ý kiến quý vị để tiến hành việc kêu xe cấp cứu cho cô gái này. Mong các vị trả lời tôi càng sớm càng tốt.
_Phòng 213…? Chúng ta đăng ký phòng 211 cho tớ, 212 cho Nobita, 214 cho Xeko, 215 cho Chaien, vậy phòng 213 còn lại là…của Xuka mà – Doremon cất tiếng nói khẽ với cả bọn.

_Nhưng Xuka bị mất tích từ cái hôm mới đến đây cơ mà, còn chưa kịp nhận phòng thì đã biến mất thì làm sao mà có ai trong căn phòng đó được?!! – Nobita tiếp lời.

_Hay là khách sạn thấy chúng ta mướn nhưng không có ai ở trong đấy nên cho người khách mướn thì sao? – Chaien xen vào.

_Nếu vậy thì ban quản lý phòng ở khách sạn đã thông báo cho chúng ta rồi – Doremon đáp.

Bỗng nhiên cả bọn rùng mình khi nghĩ tới chỉ còn một câu trả lời duy nhất cho sự khúc mắt trên, Xeko cố kìm giọng nói đang như run rẩy của mình mà hỏi ông quản lý đang chờ bên đường dây điện thoại nọ:

_Xin…Xin hỏi cô gái đó có những đặc điểm gì ạ?

_Cô gái cột hai bím, tóc đen, thon thả, khá là trẻ nhìn sơ có thể là học sinh cấp 3, trên khăn tay có thêu chữ Shi…gì ấy trong tiếng Nhật.

_Là Shizuka…cũng tức là…Xuka – Nobita nói với một vẻ nghiêm trọng có pha lẫn sự sợ hãi nhưng đầy xúc động.

Cả bọn có lẽ rất mừng khi tìm được người cần tìm, đó không ai khác là cô bạn Xuka bị mất tích hôm trước. Nhanh chóng chạy đến căn phòng trên tầng 3, cô nàng Xuka cùng với những nhân viên dọn vệ sinh và ông quản lý phòng đang đứng chờ. Cả bọn lao vào khóc nức nở, Nobita ôm chầm lấy Xuka mà giàn giụa nước mắt. Chợt cậu nghe thấy tiếng thở của Xuka đang khó khăn, khuôn mặt cô trắng bệch và đôi môi tím tái hết cả. Nhanh chóng kêu ông quản lý gọi xe cấp cứu, cậu ẵm cô ấy xuống sảnh. Tiếng còi xe cấp cứu ở Pháp thật khác với Nhật Bản. Xeko, Nobita, Doremon nhanh chóng lên xe cấp cứu cùng Xuka đến bệnh viện, riêng Chaien lại thấy mệt mệt trong người nên xin ở lại phòng khách sạn ngủ. Phòng 215 lại được một lần nữa tràn đầy hơi ấm của Chaien, cậu vùi đầu vào chiếc chăn bông ấm áp của khách sạn mặc dù hiện tại chỉ mới 8-9 giờ sáng. Khuôn mặt mệt mỏi, cậu chìm vào giấc ngủ say.
Chiếc xe cấp cứu chở Xuka, Nobita, Xeko, Doremon gấp rút chạy như bay về phía bệnh viện trung tâm. Xuka được đem vào phòng chẩn đoán bệnh và kết luận của bác sĩ là thiếu máu. Bác sĩ dặn phải bồi bổ lại cho cô ấy, đồng thời để cô ấy nghỉ lại bệnh viện mấy hôm cho hồi sức. Túi nước biển cứ treo lơ lửng trên đầu Xuka – người vẫn đang chìm trong sự mê man. Nobita, Doremon, Xeko tạm yên tâm vì cô ấy không sao. Ở lại thăm một chút rồi phải trở về khách sạn, trên đường trở về Doremon gửi một lá thư đường dài bằng bảo bối tem chuyển thư cho mẹ Xuka ở Nhật. Trong thư ghi cô ấy bị mất máu nên đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện ở Paris, mong mẹ cô ấy yên tâm vì mọi người vẫn luôn cố chăm sóc cho cô ấy cẩn thận, kết thư Doremon nói sẽ cố gắng về sớm…nếu không gặp trở ngại gì. Trở về thì đã là sập tối, mọi người đều quá mệt mỏi khi gặp một sự biến động kinh khủng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đó chỉ mới là khúc dạo đầu của bản hoà tấu kinh hoàng.

Sáng ngày hôm sau, cả bọn thức dậy. Mặt ai cũng lờ đờ do sự cố xảy ra hôm qua, Xeko – Doremon – Nobita đã đủ mặt, vậy người còn ngái ngủ chưa tỉnh là…Chaien. Lén vào phòng Chaien, định giựt tấm chăn cậu đang quấn ra thì…bỗng thấy khuôn mặt đang ngủ của cậu trắng bệch, môi tím tái, cơ thể lạnh ngắt không còn sức sống, cũng chẳng thấy…hơi thở đâu nữa. Hoảng hồn, cả bọn chẳng biết làm thế nào, cứ lay Chaien nhưng cậu ta chẳng tỉnh dậy. Doremon lanh trí móc ngay hộp sơ cứu y tế ra để chẩn đoán bệnh cho Chaien thì máy báo không chẩn đoán được. Khuôn mặt Doremon tối sầm lại khi dòng chữ không chẩn đoán được hiện lên trên màn hình thông báo. Xeko và Nobita lo lắng hỏi Mon kết quả thế nào, máy báo như thế có phải là do hết pin hay bị hư không. Nhưng đáng tiếc mon trả lời rằng:

__Máy chạy bằng năng lượng mặt trời nên không bao giờ hết pin và đã là sinh vật còn sống thì cho dù là người hay thú vật đều báo cáo được bệnh hết.

_Nhưng nó vừa bảo không chẩn đoán được là thế nào hả Mon ? – Nobita sợ hãi hỏi.

_Điều đó có nghĩa là người đang được chẩn đoán một không phải là sinh vật, hai là đã chết.

Mon đang nói gì thế nhỉ, cậu ấy định nói Chaien đã chết ư? Thật buồn cười…nhưng đó dường như cũng là sự thật. Chaien đã chết.
Quá kinh hãi, Mon gọi điện định báo với cảnh sát nhưng tiếc rằng sở cảnh sát đang đi bắt một ổ ma tuý lớn nên vắng cả. Thế là nỗi kinh hoàng được tiếp diễn. Sự lo lắng và sợ hãi từ việc Chaien ra đi vẫn chưa giải quyết ổn thoả xong xuôi thì Xeko đã bị xuất huyết trong não, khi tình cờ tàn trữ được bức hình chụp một căn phòng có ban công trồng loại hoa anh đào đỏ ở dãy toà nhà đối diện khách sạn. Chẳng rõ cậu chụp lúc nào nhưng loại anh đào đó hôm nay đã biến mất. Tính từ ngày đến đây mới chỉ 4 buổi mà biết bao chuyện đã xảy ra. Xeko cũng vong mạng vì mất máu. Cái chết xảy ra quá liên miên, để xác chết không thối rửa, cậu đặt mua ngay một chiếc bảo bối ở thế kỷ 22. Bảo bối thường được các cửa hiệu bán đồ tang lễ ở thế kỷ 22 lắp đặt, thường có tên gọi là Quan tài thuỷ tinh, dùng một loại khí nitơ cùng oxi và một số hương liệu khác giữ cho cơ thể không bị rửa ra sau khi chết được một thời gian rất dài sau đó. Thời hạn giữ thi thể là khoảng 100 năm cho một chiếc quan tài thuỷ tinh. Lại có thể thu nhỏ như hộp que diêm để đặt trên bàn thờ nên trong trường hợp này là vô cùng tiện khi dùng để tránh sự dòm ngó của các bà công nhân viên dọn vệ sinh. Thế là 2 chiếc quan tài được thu nhỏ và để vào một góc khuất vừa đủ rộng trong vali, mọi chuyện đều tạm ổn.
Vậy là nhóm 5 thành viên ban đầu chỉ còn lại 2 người, 2 người đã chết, 1 người còn sống như đang bất tỉnh trong bệnh viện. Doremon và Nobita phải ứng phó sao đây?

Bất ngờ tivi trong phòng ngủ đưa tin loại vi khuẩn đang xâm nhập vào trung tâm thành phố Paris, loại vi khuẩn Cras cực độc. Triệu chứng đầu tiên mà người ta gặp phải sẽ là thiếu máu, sau đó sẽ chết vì sự thiếu máu từ loại cras cực mạnh. Sau khi chết thi thể tiếp xúc với người còn sống qua da rồi lây nhiễm dần qua người còn sống. Sau đó Cras sẽ phá huỷ các ống huyết quản trong thời gian là 24 giờ đồng hồ kể từ khi bị nhiễm khuẩn. Người đó sẽ tiếp tục chết và lây nhiễm qua người đã tiếp xúc với họ. Tình trạng khẩn cấp vì chỉ mới 1 tuần từ khi nhà khoa học tìm ra được loại vi khuẩn này thì đã có 124 ca nhập viện, 253 ca tử vong, số còn lại gồm 50-60 người đã tiếp xúc qua những người khác. Nhưng thực ra còn một điều mà tivi không nhắc đến, đó là nguồn dẫn được xuất phát từ một loại nhiên liệu vừa được phát minh và đưa vào thử nghiệm từ cơ quan bí mật quân sự của Pháp. Họ sáng tạo ra một loại năng lượng chạy bằng vi khuẩn cực mạnh có thể hoạt động để tạo ra năng lượng cho cả một chuyên cơ bay thẳng ra ngoài vũ trụ chỉ với 1 lít chất lỏng chứa đầy thứ vi khuẩn đó. Nhà khoa học sáng chế ra nó đặt tên cho nó là Cras Power.

<<Ring!!!>>

Đột nhiên chiếc điện thoại của Xeko vang lên, Doremon thận trọng bật máy lên nghe. Bên đầu dây bên kia xưng tên là Erics, mời cả bọn đi uống caffee sữa ở gần tháp Effiel và hứa sẽ cho cậu bạn mèo máy thế kỷ 22 kia một món quà đặc biệt.

Chuyện này là sao, Xeko vừa tử vong thì liền có một cuộc gọi từ người thanh niên mới quen được mấy hôm về trước, liệu còn ẩn tình gì trong câu chuyện này không khi mà tên Erics kia chỉ thoạt nhìn là biết Doremon thuộc loại mèo máy ở thế kỷ 22? Dĩ nhiên hiện giờ chỉ còn 2 người trong tổng số 5 người ban đầu là còn khả năng đi gặp mặt hắn.
Dòng tin nhắn đầu tiên của loạt tin nhắn ngày 14-12 là:
“Hẹn gặp ở caffee ROS3 gần tháp Effeil vào 4 giờ chiều”
Được gửi bởi Erics von Ludowing.

Tiệm caffee nơi Xuka tìm thấy cuốn sách đầy máu dạo nọ, có một dòng tin nhắn cảnh báo về loại vi khuẩn Cras. Đó chính là nơi sẽ được hẹn gặp bởi tên Erics kia…ngày hôm nay. Doremon lên đường tiến đến tiệm caffee cùng những thứ như máy ảnh mini để thu lại bằng chứng. Bước vào quán, Mon được dẫn đến căn phòng đã đặt chỗ trước trên tầng 2. Phải bước qua vô số những dãy phòng kiểu Nhật xinh đẹp được mô phỏng cùng những hồ cá vàng tuyệt vời, điều đó cũng làm cho bất kỳ có thể giải toả được phần nào phiền muộn trong cuộc sống. Dãy hành lang ở tầng 2 vẫn còn hứng trọn ánh nắng của một buổi chiều sớm. Mon bước vào căn phòng cửa kéo bằng giấy, cảm giác êm đềm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng con người ấy không phải tay mơ. Hắn ngồi đấy cùng cười nụ cười gian ác chờ cho Mon bước vào phòng. Súng bắn thuốc đông cứng, một vũ khí cho quân đội vào mùa lạnh ở thế kỷ 22, có thể dùng để bắt sống đối thủ với một phát bắn vào trán cho đứng hình họ. Tuy nhiên những gì nạn nhân cảm nhận được sau khi bị bắn và cho đông cứng vẫn cứ diễn ra. Người bị đông cứng vẫn nghe được, cảm nhận được một cách bị động. Và điều hiển nhiên đã xảy ra ở đây là Mon đã bị bắn. Cơ thể cậu như bị đóng băng bởi vũ khí tối tân thế kỷ 22. Hắn ló mặt ra khỏi bóng tối của căn phòng vào cái nắng của buổi chiều, cười nụ cười ngạo mạn, khinh địch, bỉ ổi.
Rồi hắn nói một cách như điên dại:

_Ta đã biết ngươi là người từ thế kỷ 22 đến, thật không ngờ ngươi và lũ nhóc của ngươi lại mắc bẫy quá dễ dàng. Đừng nhìn ta như thế, làm sao ta biết ấy à? Bởi vì ta cũng là người của thế kỷ 22.

_...

_Ngươi bất ngờ lắm chứ gì! Tên của ta là Erics, ngươi hãy đảo ngược ký tự ấy xem được chữ gì. Bất ngờ lắm phải không bởi vì khi đảo ngược nó sẽ là S-C-I-R-E, scire là cái tên được nhắc đến trong bức thư dạo nọ ngươi nhận được, không phải sao?! Khi vừa thấy ngươi đi trên phố ta đã đoán biết được rằng mình sẽ phải thủ tiêu ngươi cùng đám bạn của ngươi. Nào ngờ các ngươi tản ra làm 3 nhánh, ta thật khó khăn để có thể tiếp cận các ngươi và lôi từng đứa đi. Con bé đầu tiên đã phát hiện ra bí mật của ta, đó chính là quyển sách dính đầy máu ta dấu trong vườn tiệm caffee này, vì ta nghĩ nơi khuất bóng người qua lại đó sẽ ít bị phát hiện hơn là việc giấu một thứ gì đó trong căn phòng khách sạn Mémorie des démon – cũng tức là nơi các ngươi đang ở, phòng 216. Trong chiếc túi da nho nhỏ được đính kèm trong mặt bìa trong của quyển sách đó là một túi nhỏ nguồn gốc của vi khuẩn Cras. Bức thư kia làm ta lo sợ vì vốn dĩ nó là của cha ta bỏ vào khi đang bị Cras phá huỷ dần các ống huyết quản. Ở thế kỷ 22, ta và cha ta là nhà phát minh trong phòng thí nghiệm của chính phủ. Cha ta sáng chế ra một loại năng lượng dùng sự hoạt động của vi khuẩn mà tạo nên và đặt cho nó cái tên là Cras power. Nhưng thật không may sau khi tạo ra được loại vi khuẩn đó thì ông cũng đã tử vong vì nó là loại vi khuẩn cực độc. Ta hận những tên chính phủ độc tài khi đó đã bảo cha ta phải chế tạo ra chúng – gián tiếp dẫn đến cái chết của ông. Vì thế ta trở về thế kỷ này để phát tán chúng ra ngoài không trung hòng giết những tên trong chính phủ và gia đình bọn chúng, bạn bè của chúng. Nhưng không ngờ các ngươi lại phát hiện ra, tên nhóc đeo kính lại còn chạy về loan báo tin con bé cho các ngươi nên ta đã thủ tiêu hai thằng nhóc ấy bằng loại vi khuẩn cực mạnh đó rồi.

_...

_Hola, còn thằng nhóc đeo kính đó à ta đã cho nó một liều để nó đi vào giấc ngủ ngàn thu.

_Anh lầm rồi, Erics…à không Scire! – giọng Nobita vọng đến bên tai.

Scire quay người lại thì thấy Nobita đang đứng ở góc cửa. Nobita tiếp tục nói:

_Ngày hôm đó không phải chỉ có một mình Xuka được xem quyển sách đó, tôi cũng có xem qua một đoạn và nhận ra có nét gì đấy trên tờ giấy cảnh báo. Lén lấy tờ giấy ấy trước khi Xuka rơi vào tay anh và anh thu hồi lại cuốn sách, tôi đã tìm thấy được một điều mà cha anh muốn nhắn gửi trong thư cũng tức mảnh giấy tôi đang giữ hiện tại đây.

_Ngươi nói cái gì?!!

_Đây là một loại thư chìm ngày xưa Xeko thường hay dùng để gian lận trong các kỳ kiểm tra. Tôi tình cờ học lén được. Đầu tiên lấy một cây viết đầu nhọn nhưng đã hết mực, viết lên một mảnh giấy trắng phẳng một đoạn thông tin cần thiết rồi cất đi, đến khi muốn sử dụng chỉ cần soi dưới ánh nắng. vì lúc Xuka tìm thấy chỉ mới là buổi trưa nên tôi dễ dàng phát hiện. Trên mảnh giấy cảnh báo đó là công thức điều chế của một loại thuốc. Tôi thử mua nguyên liệu và làm theo nên đã tạo ra được loại thuốc ấy. Trong thư của cha anh, tên của nó là Numquan. Thuốc giải độc vi khuẩn Cras cha anh viết trong lúc hấp hối trên bàn làm việc nhưng cây bút lại hết mực và vớ nhầm tờ thư cảnh báo cho mọi người trong phòng khoa học. Cras tuy độc nhưng nó chỉ làm người ta rơi vào trạng thái chết giả, nếu sau 48 giờ có thuốc giải người ta vẫn sẽ lại sống như bình thường. Có lẽ anh đã phát hiện ra cha anh vào 3 ngày sau đó, nên không còn kịp để làm thuốc giải. Chaien và Xeko bị anh hạ độc nên đã chết còn Xuka do gấp rút đi rửa mặt và tắm rửa nên phần nào giải bớt chất độc.

_Nobita nói rất đúng – Xeko, Chaien, Xuka đồng thanh.

_Và tất nhiên trước khi đến đây, tôi đã kịp cho họ uống thuốc giải độc. – Nobita tiếp lời. Và tất nhiên, tôi cũng đã kịp thời giải độc cho mình.

_Vậy thì chúng ta mau bắt tên này trói lại – Doremon cất tiếng nói.

Scire quay người ra đằng sau thì chợt thấy Mon đã cử động được một cách linh hoạt.

_Ngươi bất ngờ lắm chứ gì, ta đã nhờ con rối hình nhân thế mạng này giúp ta thay thế vào vị trí bị đông cứng nằm đằng kia. Ta biết ngươi hẹn ta đến đây thể nào chẳng có bẫy. Cũng may là ta không bị đông cứng, nếu không cũng chẳng kịp báo tin cho Nobita về sự độc ác của ngươi. Yên tâm, ta sẽ nhờ cảnh sát thời gian bắt ngươi về đàng hoàng.

Thế là câu chuyện kinh hoàng chấm dứt, 15 phút sau cảnh sát thời gian đã xuất hiện và đưa tên Scire về thế kỷ 22. Cả bọn trở về nhà Nobita bằng cánh cửa thần kỳ và nằm lăn ra chiếc chiếu tatami trải trong phòng. 5 người châu đầu vào nhau cùng nghĩ lại thời gian kinh hoàng trong 5 ngày vừa qua. Bất chợt Xuka hỏi:
_Thế bức thư lúc đầu của tên Scire đó có dòng
“Và biến nơi này thành vườn địa đàng,
Hãy chôn đi trái tim còn đang đập của một cô gái còn sống,
Đem nó dân hiến cho khúc ca mùa đông.”
Điều đó có nghĩa là gì?

_Trái tim còn đang đập của một cô gái còn sống tức muốn ám chỉ nạn nhân của vụ này là kẻ đứng đầu bộ nghiên cứu khoa học trực thuộc quân đội Pháp – Mrs. Elizabeth, người đã ra lệnh cho cha của hắn trong thế kỷ 22. Đó là một người phụ nữ tài danh ở tương lai. – Doremon tiếp lời.

_Vậy Cras Numquan Scire trong thư được nhắc tới có nghĩa là…

_Thuốc độc và thuốc giải dành cho Scire~!

Mùa hè vẫn tiếp diễn với nhịp sống đi bơi như bình thường.
Mùa hè vẫn còn dài để đủ sức rong chơi và lấp đầy khoảnh khắc kinh hoàng vừa qua.

-----------------------------End Fic-----------------------------



[oneshort] Cras Numquan Scire...Doremon.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
o_|♥|_ (¯`°·.Bishounen Academy.·°´¯)_|♥|_o :: Royal Library :: Fan Fiction/ Tiểu Thuyết - Truyện Chữ :: Fanfic-